Câu chuyện số 1

Hồi tháng 8 năm 2024 tôi có một chuyến đi phỏng vấn một số em học sinh và cựu học sinh được nhận học bổng của một quỹ học bổng. Cụ thể là tôi làm điều phối viên cho quỹ học bổng của các anh chị Việt kiều hiện sinh sống tại nước ngoài. Mọi người lập ra quỹ này từ đầu những năm 2000. Những con người không phải dân xã hội, quản lý, chỉ là những người dân bình thường, lúc đó tự mày mò tìm cách liên hệ với chính quyền, với cán bộ địa phương để làm sao tìm ra cách hỗ trợ các em học sinh tại miền Tây Nam Bộ, khuyến khích các em vượt qua những khó khăn, tiếp tục cố gắng tới trường, trau dồi con chữ cho bản thân. Tới năm 2024 là coi như tầm 20 năm hoạt động, góp phần trợ lực cho các em nhỏ trên hành trình học tập, một con số mà tôi tự thấy rất ấn tượng, với một quỹ hỗ trợ hoạt động chủ yếu từ đóng góp của cộng đồng và từ tinh thần phụng sự xã hội của những người quản lý. 

Quay lại câu chuyện đi phỏng vấn, lúc đó là còn tầm 1 tháng rưỡi trước khi đến đêm gala gây quỹ, anh chị muốn làm một clip phỏng vấn các em học sinh đã nhận học bổng được một thời gian dài, để qua đó giúp các nhà tài trợ, mạnh thường quân thấy được tác động thực tế những đóng góp của mình bằng người thật việc thật, bên cạnh những con số thống kê. Thế là cuối tuần đó, tôi cùng anh quay phim, mỗi người 1 chiếc xe máy, chạy bon bon xuống miền Tây sông nước để gặp trực tiếp một số em học sinh đã và vẫn đang nhận hỗ trợ từ quỹ. Rất nhiều câu chuyện khiến tôi được tiếp thêm cảm hứng trong quá trình làm việc của mình. Câu chuyện dưới đây là một ví dụ, hy vọng bạn cũng cảm nhận được phần nào sự tích cực mà nó mang đến như tôi đã được trải qua. 

Các bạn nhỏ ngồi cùng tôi hôm phỏng vấn thì bắt đầu được nhận học bổng từ năm 2016. Thời điểm đó, một bạn nhỏ đang học lớp 5. Hoàn cảnh gia đình đầy khó khăn, không ít lần bạn nghĩ đến việc bỏ cuộc, kiếm một công việc sớm làm ra tiền phụ gia đình. Nhưng bằng sự hỗ trợ từ quỹ, cùng lời hứa của bạn với các anh chị trong những ngày gặp gỡ đầu tiên về việc sẽ học tập, bạn vẫn cố gắng tiếp tục. Ngày tôi trò chuyện, bạn đã hoàn tất hành trình 12 năm học sinh, và đang chờ kết quả thi tuyển của đại học Y Dược Cần Thơ. Hay một bạn khác lớn hơn, bắt đầu nhận học bổng khi đang học lớp 10. Còn tại cuộc trò chuyện này, bạn đã không còn được nhận học bổng nữa. Vì bạn đã hoàn thành xong 3 năm phổ thông, cùng 4 năm đại học, và đang là một giáo viên. Bạn quyết định về lại ngôi trường ngày xưa, trở thành đồng nghiệp với các thầy cô từng dạy dỗ bạn trước kia, nối bước thầy cô làm người đưa đò cho các thế hệ học sinh đàn em sau này. Giờ đây trong những học sinh bạn đang hằng ngày dạy học, có những em hoc sinh tiếp tục được nhận những phần học bổng hỗ trợ của quỹ, và cặm cụi kiên trì trên hành trình xây đắp ước mơ cuộc đời mình.

Với tôi, đây là một sự hỗ trợ mang tính bền vững. Thay vì hỗ trợ nhất thời trong 1 –  2 năm, 1 – 2 học kỳ, sự hỗ trợ và theo dõi đều đặn này giúp đảm bảo những công sức và đóng góp của những người hỗ trợ đạt được thành quả xứng đáng, và những bạn nhỏ được hỗ trợ cũng có thêm động lực, sự trợ giúp để thay đổi. 

Gần 1 tháng sau buổi trò chuyện phỏng vấn cùng các bạn nhỏ, tôi nhận được mail từ bạn nhỏ đầu tiên, bạn trúng tuyển đại học Y Dược Cần Thơ, bạn ngày càng tiến gần hơn trên hành trình thực hiện ước mơ chữa bệnh cho các trẻ em nghèo tại quê hương mình. Một ước mơ may mắn không bị chôn vùi, mà được nuôi dưỡng và vun đắp từ những ngày tiểu học 8 năm về trước.

Similar Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *